Thứ Hai, 16 tháng 4, 2012

Nhật ký Bệnh nhân

                    Vậy là đã qua mười ngày trong bệnh viện, khỏe mạnh mãi như mình nên khiến trời bắt tội, mười ngày ko dài nhưg đủ để mình vẫn cảm nhận đc hơi thở cuộc sống và như một điều tất yếu mình nghe rõ hơn tiếng lòng mình.... khắc khoải, buồn, vui theo từng nhịp lặng lẽ của thời gian.

                   Đêm đầu tiên trong bệnh viện, ngồi gục một mình trên giường bệnh vì chưa kịp mang chăn gối vào, cái tay đau hành mình, nằm ko nằm được, đành phải ngồi dựa vào cái thành dường sắt, mệt mỏi rã rời, mắt buồn ngủ, cái lưng biểu tình giữ dội vì mỏi quá, nằm xuống thì cánh tay bất trị lại yêu sách bằng nhưng cơn đau, lại ngồi...cứ như thế, vừa mỏi, vừa đau,  không biết làm sao để cánh tay và cái lưng hòa thuận cả!...mọi người xung quanh ngủ hết, thỉnh thoảng có người trở mình tỉnh giấc bất chợt thấy mình mà hoảng hốt, mình giống như bóng ma giật dờ ngồi trên giường bệnh giữa đêm khuya

-          Đau lắm hả con? 

-          Dạ!
                 Người nhà của bệnh nhân dường bên cạnh hỏi khi thấy cái mặt nhăn nhó của mình, sau đó lại ngủ tiếp, ngồi mãi, nước mắt lã chã rơi tự lúc nào! Cảm giác cô đơn cố hữu lại ùa về, mình ko hiểu mình khóc vì đau quá hay vì thấy mình cô độc...

                 Đêm thứ hai qua đi nhẹ nhàng, cuối cũng là đêm...sau mổ, 12g liền vật lộn với cơn đau, mình lại khóc, trắng đêm, không nghĩ mổ lại đau đến vậy...mình hoảng sợ, dù đã chống chế bằng mọi cách, nghĩ tới những chuyện vui vẻ, nghĩ tới phần cơm nóng hổi ngày mai e gái đưa vào cho mình, cố gắng để quên lại vô tình nhớ những lần khác, những lần bị sốt mê man, bố lo lắng sờ trán con gái, nằm bên cạnh con, nửa đêm cõng xuống nhà chú Khanh vì thấy con sốt cao quá...những mẩu kí ức vụn vặt vô tình làm nước mắt chảy tràn, kèm theo tiếng nấc nhẹ...không có ai, em gái mình về rồi, mai nó còn đi dạy nữa, vì mình mà nó tất tả ngược xuôi trông đến tội...

                  Những ngày sau nhẹ nhàng hơn, em mình qua thường xuyên, mẹ gọi điện hỏi, dặn dò...con bé út nhắn tin “tâm sự”, mấy đứa bạn chung lớp, chung phòng tới chơi...vui, ấm áp, lần đầu tiên trong đời nhận được nhiều quan tâm đến vậy...một ý nghĩ dại dột xẹt ngang đầu “hình như là may nhiều hơn rủi...!!!”

                Hằng gọi 2 lần, vẫn thế, mỗi khi nghe thấy giọng nó là thấy an tâm, vui lên nhiều, mừng vì vẫn chưa mất một người bạn, một “soulmate” đúng nghĩa, Ếch nhà ta cũng hỏi thăm rối rít, giọng nói lanh lảnh dễ thương, vẫn thấy muốn bên cạnh, vẫn thấy thương nhiều lắm dù giờ nó đã ổn định hơn mình.

                Nhóc cũng tới, 2 chị em lại chuyện trò, cứ như chưa có khoảng thời gian ba tháng ko gặp, Nhóc vẫn thế, tươi tắn đáng yêu đến lạ...lần này được gặp em gái mình nữa, đứa em lúc nào mình cũng hãnh diện, tự hào...nó đã bù lại phần khuyết cho mình....

                  Ông bác sĩ điều trị tròn tròn, tận tình, dí dỏm. Mấy cô y tá thực tập nhỏ xinh, thỉnh thoảng rảnh rỗi vẫn ra “tám” với bệnh nhân là mình. 

                 Chán nhất nơi này, toàn bệnh tật, những cơn đau, mùi thuốc, ai cũng băng bó...ngày hai lần phải chích thuốc,  mà mình với bệnh nhân ở đây ai cũng ám ảnh mỗi khi nhìn thấy kim tiêm, không gian ngột ngạt, vì thế khi nói đc về mình đã nhảy dựng lên vì sung sướng! Tới khi ra về lại thấy bùi ngùi...lạ thật...

                    Có vài một vài người mới nhập viện xung quanh chiếc giường của mình ko còn chỗ trống nữa...không ngờ tai nạn nhiều thế, nhìn mọi người mới biết mình vẫn còn may quá...chào mọi người ra về, mong tất cả đều sớm khỏe lại...
               

Nhóc và... Chị

               Tạm biệt Nhóc nhé! nhóc dễ thương, vui tính, nhiệt tình để lại cho chị bao nhiêu ấn tượng, lấy của chị bao nhiêu tình cảm dù chị chỉ biết nhóc trong một thời gian ngắn...
 
             Chiều hôm trước tự nhiên cô chủ hỏi “bữa nay Quang có đi làm không?”, chị thoáng giật mình.. “có mà cô, hôm qua Q nói có đi làm mà”...lát sau đang quét dở cái sân tầng thượng...có một anh chàng bẽn lẽn tới hỏi chị...và chị chợt hiểu...chẳng kịp suy nghĩ chị lập tức gọi cho em...khi ấy chị thực sự rất sợ....sợ hôm qua là buổi cuối cùng của em...
Chuẩn bị tinh thần trước nhưng sao vẫn buồn, vẫn thấy mình cứ tâm trạng làm sao ấy...ko được nghe bước chân quen thuộc, ko thấy em tưới cây, ko thấy dáng đi ngộ ngộ và khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi nhưng lúc nào cũng tuơi tắn của em...và cả ko thuyết minh phim cho chị nghe nữa...chỉ nghĩ thôi là chị phải cố giữ một cục ngẹn ngào ở ngay cổ họng rùi...

            Tối qua đi làm về, buồn khủng khíp...chị mún ở lại thêm lúc nữa Nhóc lại khéo nhắc giờ làm chị tự ái, bước xuống cầu thang mà thấy sao nặng nề...dọn ly xong chị về... “cô ơi mai Q nghỉ mất tiêu rùi, con bùn quá!”. Chị nói được một câu rùi lầm lũi bước ra cửa...

            Nhóc hồn nhiên tinh khôi, trong sáng thánh thiện, Nhóc là người giàu tình cảm, chị tìm thấy mình trong ước mơ của nhóc...nc với Nhóc chị cảm thấy vui và được chia sẻ...lâu rùi chưa có người nào làm cho chị có cảm giác đó dù xung quang chị luôn có những người bạn...Nhóc có điều gì đó đặc biệt, ko giống những anh chàng Miền Tây hời hợt chẳng thể để lại một chút gì trong bộ nhớ....gặp Nhóc chị thấy vui vì nghĩ rằng lại có thêm một người ngốc giống mình, chân thành, giàu lòng yêu thương...luôn biết quý trọng những tc tốt đẹp của người khác. Cảm ơn Nhóc vì tất cả...nhóc có một vị trí trong tim chị rùi...vị trí của một ngượi bạn chân thành...mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với Nhóc, mong Nhóc sẽ sớm gặp cô bạn “nho nhỏ” mà Nhóc luôn mong đợi...

Bình yên

              Bình yên là gì? Đôi khi mình tự hỏi mình và cố gắng kiếm tìm, cố lắng lại để thấy đc bình yên trong mình, tìm mãi ko thấy, dù cố len lỏi vào những ngõ ngách sâu nhất trong tâm hồn, và đôi khi có lẽ mình đã thấy, thì ra bình yên lại chính là những điều giản di, mộc mạc nhất, mà đôi khi ngày nào cũng thấy, cũng gặp, chỉ có điều là ko cảm nhận đc, ko thể gọi tên....

              Bình yên là đi cả một ngày mệt mỏi, về tới phòng, tắm giặt, ăn uống rồi lăn ra ngủ, không mộng mị, ko kịp suy nghĩ về một ngày bận rộn vừa kết thúc, là những buổi tối gió nhẹ đạp xe trên đường đi học về, xe cộ nườm nượp cứ vút qua mình...thấy lòng nhẹ tênh, là những chiều thả bộ trong công viên dừng chân nghỉ bên một gốc cây, thấy ai cũng bận rộn với những động tác luyện tập của mình...tranh thủ nghỉ ngơi và nạp thêm năng lượng cho những ngày sắp tới...

            Những khi buồn, cảm thấy cô đơn cùng cực, ko tìm thấy chỗ nào để dựa vai mà khóc, bạn bè xa cách, chợt thấy mình tung tăng với cánh diều giữa đồng cỏ, cùng đạp xe tới trường với lũ bạn, thủ thỉ truyện trò trong lớp, lặng nhìn tán lá ngoài cửa sổ đang đung đưa theo gió mơ màng....thì ra chưa mất, vẫn còn giữ đc khoảng trời trong trẻo đầy ắp kỷ niệm tuổi thơ...lại có một nơi tìm về, khi đó thấy bình yên.

             Đôi khi chỉ là chợt thấy một đứa bé nép mình trong vòng tay mẹ,an toàn, ấm áp...như mình ngày đó...

             Mới bị một tai nạn, họa vô đơn chí, vậy mà tụi bạn trong phòng ghép đôi luôn với anh chàng gây tai nạn cho mình, không nghĩ gì cả, vẫn thế, chuyện trò cởi mở, bây giờ mình là thế mà, tất cả mọi người chung một mẫu số là bạn bè, đôi khi nghĩ không biết còn cảm giác nhớ, mong hay để ai đó trong tim nữa không???chắc không rồi, ai cũng nhàn nhạt, giống giống nhau, tự hỏi rồi trả lời...người thấy đặc biệt lại mãi ko giành cho mình dù đôi khi nghĩ tới thấy ấm áp...vẫn cảm thấy bình yên ...bình yên trong nỗi cô đơn của chính mình...

Tản mạn...

Dạo này mình cảm giác mình đang đứng yên một chỗ, cuốc sống vẫn nhàn nhạt đều đề với bao nhiêu lo toan vụn vặt, thêm một người bạn mới cộng thêm một niềm vui nho nhỏ...tất cả có lẽ chỉ có thế...lang thang...uhm lại lang thang vô tình lượm đc...thấy giống mình.
“Nhanh - chậm ở đây là do tâm thế, chứ không thể đo bằng tốc độ hoạt động. Khác với thói quen sống của số đông hiện nay, háo hức lao lên, giành giật thành quả danh lợi bằng mọi giá, một số người lại chọn lối sống trọng những giá trị thực chất hơn là những giá trị thực dụng, biết tìm sự hài hòa giữa các nhu cầu, biết dành cho tâm trí những khoảng lặng để lắng nghe cuộc sống. Lối sống ấy thường được coi là sống chậm. Nhưng tôi nghĩ khái niệm sống cân bằng chính xác hơn. Sống nhanh quá, hay chậm quá đều là mất cân bằng cả. Để tìm đc sự câ bằng đó chỉ có thể bắt nguồn từ chính bản thân. Sự giúp đỡ từ ngoại cảnh chỉ trở nên hữu ích khi chính ta muốn đứng lên, sống tốt hơn và làm cuộc sống tốt hơn, chứ không ai có thể đứng lên hộ ta, hay làm cây nạng cho ta suốt cả cuộc đời.
Chỉ có những kẻ mơ mộng ích kỷ và ngu ngốc mới tìm đến những tổn thương để sưu tầm cảm xúc. Những người có lối sống lành mạnh và từng thật sự trải qua những tổn thương sâu sắc thì không chỉ ao ước bình yên suông, mà sẽ luôn cố tránh những tổn thương không đáng có. Tuy nhiên, sống nhạy cảm, bạn có nhiều cơ hội được cảm nhận vẻ đẹp sâu sắc của cuộc sống, nhưng cũng có nghĩa bạn sẽ có nhiều nguy cơ bị thất vọng sâu sắc. Điều quan trọng là bạn đối xử với những tổn thương ấy như thế nào.

A piece of memories...

                 Đôi khi, có những cảm xúc ko thể gọi tên, như hồi sáng nay, mình dậy sớm, co người lại với tiết trời se lạnh....ra ngoài, gió sớm mai len lách thấm vào từng tế bào, thích thật! ở nhà mình là 10oC đấy, khí lạnh bay vào phổi thì ho sặc sụa, run như cầy sấy, ai mà dậy giờ này, mới 5h30 mà!...thế mới thấy nét đáng yêu mùa đông SG, lạnh chỉ đủ cho người ta thèm một hơi ấm...hic! không khí Nôen tràn ngập thế này làm gì nhỉ???...bật máy tính lên, mở “jingle bell”, rộn ràng, nhè nhẹ chỉ đủ nghe...tò mò thử nhắm mắt lại xem người đầu tiên xuất hiện trong ý nghĩ lúc này là ai...lại là Heo con....mày bệnh lắm rồi H ơi!!!tự nhiên muốn gắt lên với mình, giận mình quá đi mất!
 
                Buổi trưa, thao thức, không giỗ giấc ngủ đc, lại suy nghĩ miên man... “anh đi chơi với người khác em cũng ko chịu? Ko lẽ em đi chơi vui vẻ, anh ngồi nhìn hở? Vậy em đi chơi với anh đi...”lại giật mình...Trời!!!!...dẹp ngay đi!!! Học Anh văn đi chứ??? Gì nhỉ? “get away for a while” là : thả hồn suy tưởng trong chốc lát; “take away” là làm tốn kém, vd: “he took my heart away, now I’m verry disappointed”!!!lại nữa rồi! Vd sinh động nhỉ??I wonder why do I become unrealistic person? Am I Crazy?....thực ra mình cũng mún gặp Heo con chứ bộ...nhưng mình sợ...ít ra tg này mình đang hp vì có Heo con thế này....Hp vốn mong manh mà...

            ....Nôen năm ngoái, anh Đức gọi, líu ríu nói chuyện, dù khi ấy anh tràn ngập trong nỗi buồn, anh chỉ nc với m cho đỡ buồn thôi, thế mà cái con bé là mình ấy, chỉ cần có thế, ko đi chơi, (hồi đó gần thi mà!) chỉ tranh thủ ngắm phố phường rực rỡ mỗi tối khi học anh văn về, chỉ thế thôi mà thấy đủ ấm cho cái se lạnh của Sài Gòn... “nghe giọng em vui vui, có người bạn như em những lúc thế này, anh cảm thấy ấm áp lắm cô bé ạ...”. Mình ngốc thật!!! ngốc mới tin mấy lời có cánh đó...lại còn vui như tết! trân trọng nâng niu, chắt chiu dành dụm để là động lực những khi buồn nữa...
...
-          “Em ko đủ tự tin để gặp anh đâu? Anh hơn em nhiều quá!
-          Ừ! Anh nhiều tuổi hơn em mà!!! già hơn em....cao hơn em nữa! em đừng lo, làm gì mà cứ như đi thi hoa hậu thế!
-          Trời!!!
-          Vậy là anh phải “đại tu” lại “nhan sắc” để đón tiếp em hả???
-          Ko cần đâu! Em thích mấy người chân phương giản dị thôi à!
-          Uhm! Vậy là giống anh rồi....”

            Khi ấy “broke up” được 4 tháng, vẫn buồn nhiều, những lúc chuyện trò như thế vui lên, có thêm nghị lực để bước tiếp...có lẽ do thấy mình buồn nên anh nói vậy cho mình vui! hay chỉ là cảm xúc khi đó, sau này mọi thứ cứ thay đổi như một lẽ tự hiên mà mình không thích nghi kịp...nên thấy chạnh, thấy đắng cho mình...vẫn để khoảng trống đó, nhiều lúc thấy thanh thản, cái cảm giác ko thương, ko nhớ,  không mong mỏi, đợi chờ một người khác lại là một khoảng ko trong lành, không stress vì vui quá hay buồn quá....một thời gian dài như thế, học, học, bắt đầu thích nghi với không gian chật hẹp của ktx mới chung với 12 người còn lại, cuốc sống vẫn tiếp tục đều đặn, thực tập cuối năm, học thi, học thêm Anh văn...đi làm...vẫn một mình một bóng...một năm qua rồi...nhanh quá!  Gặp Heo con, chẳng nhớ rõ lắm cái lý do quen biết, ko hữu ý mà, không lưu tâm nữa....sau này quen dần, cảm thấy bắt đầu có chút cảm xúc, "truy nguyên nguồn gốc" cũng lờ mờ nhớ ra vô tình hiểu lầm Heo con là tác giả một truyện ngắn mình đọc cảm thấy hay...chắc tại Heo con hay chát voice với mình nên tự nhiên mình quen rồi nhớ, giọng nói ko đặc biệt, ko ấn tuợng, nghe hoài tự nhiên thấm, thấy đáng yêu, lâu lâu ko nghe lại thấy như thiếu cái gì...bây giờ chưa phải lúc nhưng đôi lúc mình muốn gặp, muốn bước ra khỏi tg ảo để gặp một lần...vui vui rồi nửa muốn tin, nửa nghi hoặc, với mình thì ko có gì khó chịu bằng cái gọi là "lòng tin một nửa", mà tin thật thì sợ mình nhẹ dạ, sợ mình lại ngã đau, sợ mình biến thành trò cười cho người khác...mà lại sắp tới Giáng sinh nữa...cái se lạnh làm người ta càng dễ thấy rõ mình cô độc, lúc này dù ở bên cạnh một người bạn thôi cũng thấy ý nghĩa rồi!.

                Biết đâu cả hai cũng vỡ òa giấc mộng thủy tinh để mỗi độ cuối năm, SG se lạnh, hoài niệm về nó như sự cố đáng tiếc!
                Vậy mà hôm trước mình còn khó chịu khi nghe có cô nàng nào đó tình nguyện là bg HC trong dịp lễ này nữa!? Chỉ là đùa thôi mà!!! 6/10 là quá nhiều rồi đó!!!...đùa thôi mà làm như thật vậy? Lúc đó mình buồn thật, tự nhiên trùng xuống, chẳng biết sao lại thở dài, nghẹn như có cục tức ứ lại!!! Hay là...hay là...thôi được rồi! Tập trung nào...”I really want to meet him on the Chrissmat Day!!!” trời ơi!!!quyết định ngủ...nhắm mắt lại...hít thở sâu...về thăm nhà mình nào....ngõ, sân vườn, rau xanh mướt nè! Thử leo lên vườn sau xem còn cây mít nào không....lim dim...
...
-          Em ơi!  Em ơi!
-          Dạ!!!! giật bắn người, ngóc cái đầu dậy...
-          Cho anh hỏi ở đây cho thuê theo giờ thế nào vậy em?
-          ....
              Thế là bay vèo mất giờ nghỉ trưa rồi! Suốt buổi chiều che miệng vì ngáp dài, mấy người khách lại tưởng là mình đang “làm duyên” mới khổ, nhìn mình cứ như mình vừa trên sao Hỏa rơi xuống...

                Chiều đi làm về nhìn sang nhà đối diện, cây thông trang trí đẹp quá kìa! Chưa đến nữa Noel mà khắp nơi rộn ràng....ngày nào quan trọng cũng được người ta chuẩn bị chu đáo mà!!! còn mình hả? Chưa có kế hoạch gì? Nhàn nhạt như mấy mùa Giáng sinh trước...đi chơi chung với Blue house.(^-^)!!!

Fatalism Comet

Tối nay đi dạy về nhà trống quá...tự nhiên buồn lây cái không khí này, lên phòng bật máy lên...muốn gặp Heo con khủng khiếp, nt kêu lên mạng...nc chút rồi giờ thế này...sao nhỉ? hơi buồn một chút khi Heo con nói đúng “tim đen” của mình...mình không tự tin về ngoại hình, mình không xấu, mình biết là như thế, thậm chí là có duyên là đằng khác nữa....chỉ có một chuyện mà Heo con ko biết, có lẽ thế mà không hiểu nguyên do mình trở nên như thế...vì mình đã tin Heo con nhiều hơn trước nên mình thực sự sợ....sợ lại vỡ òa vì đã lỡ tin... Đức cũng như thế, cũng vui, cũng thấy ấm áp, thấy vơi bớt buồn khi nói chuyện với mình, khi nghe con bé là mình huyên thuyên trêu ghẹo, còn gọi cho mình hoài nữa, gọi mà hết cả pin đt của mình luôn....và cuối cùng thì sao nhỉ? Ko nhấc máy khi mình gọi, ko trả lời mail của mình, thậm chí không trả lời khi mình vô tình gặp trên mạng nữa chứ....mình hoang mang, hoảng hốt cứ không hiểu tại sao??? Người tốt với mình bằng cả tấm lòng như thế, người lấy của mình bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu trân trọng như thế...cuối cùng đành tự an ủi anh chỉ là ngôi sao chổi định mệnh xẹt qua cuộc đời mình, là sao Chổi nên qua nhanh và cái vệt sáng nó để lại có dài đến thế nào rồi cũng đến lúc tắt lịm thôi...
 
Gặp Heo con, vui, cười khi nói chuyện...mình cũng chỉ thấy vui vui thôi, trong lúc mà bạn thân mình cũng ko muốn gặp thế này thì trải lòng với một người xa lạ cũng thấy dễ chịu, nghe xong đôi khi người ta cũng ko nhớ nhưng cứ như thể nói ra rồi là gió cuốn đi hết, chỉ còn đọng lại một chút thôi....tất cả chắc chỉ dừng lại ở đó...mình nói chuyện nhiều hơn, nghĩ tới nhiều hơn nên bắt đầu lo sợ mơ hồ, mỗi tối mong và đợi như một thói quen...vẫn chuyện trò bình thường....nhưng khi đó chỉ hơi lo...

Ngày thứ nhất...không thấy
Ngày thứ hai....không thấy...
Ngày thứ ba....không thấy...

Lúc này thì lo lắng thực sự, tâm trạng bất an bồn chồn, nhớ một điều mơ hồ, vừa tự trách mình khờ khạo vừa tự nhủ “sẽ qua như gió”...chẳng ai có thề như thế này mãi...

Ngày thứ Tư...gặp rồi...nhìn thấy đèn sáng mới vỡ òa...vui như hồi nhỏ đc cho kẹo....
- “chết rồi! Không đc, em cứ hay nhớ tới anh...cứ đợi anh, mong anh hoài...như thế này thì không đc, em phải lấy lại cân bằng thôi, em bị bệnh nặng rồi, em ko chơi với anh nữa...k thể như vậy đc, em phải dập tắt khi nó chưa bắt đầu...anh có gặp cô nào như em ko?”....trời, mình đấy sao? Phải mình không đây?mới quen mấy bữa mà nói chuyện cứ như “tỉnh tò” thế này à?
- “Uhm! Tùy em, vậy thì từ mai anh sẽ ko nói chuyện với em nữa, em đã quyết định như thế! Anh hoàn toàn tôn trọng...”
- Hả? Em...em...ko biết nữa”...ko biết nên nói gì làm gì khi đó, chỉ biết cứ như đang chạy mà vấp phải một hòn đá, có người tới đỡ dậy nhưng lại ngập ngừng...
- Đêm đó, suy nghĩ miên man, nhưng thấy nhẹ lòng....mình đã nói hết, nói thẳng tuột ra, ko màu mè...mình sẽ ko gặp nữa....cứ nói những điều mình nghĩ, làm những điều mình thích, phải như thế chứ? Hoa mà!!!hic! ủa, mình tự tin lên từ khi nào thế nhỉ?
Lại tự nhủ “thôi, mình không gặp thật nữa nhé! Mình lên kế hoạch cho mọi chuyện và nhắn lại vao ngày hôm sau, cò nghĩ sẽ biến mất, sẽ tập quên những gì đã qua trong 2 tuần....hứa với mình và ghi vào nhật ký, nhưng lại phá vỡ lời hứa đó...
- “Em đã trở lại bình thường rồi! Không nghĩ tới anh nhiều như trước nữa”
- “Uhm! Chúc mừng em, hy vọng em làm đc nhé!”
- Em cũng hi vọng thế, em sẽ tập quên anh dần
- Nếu làm ko đc thì làm ngược lại nha
- Là sao?
- Thì tập nhớ anh nhiều hơn mỗi ngày
- Anh hay nhỉ? Lại muốn em đơn phương anh hay sao chứ?
- Ai nói em đơn phương hồi nào? Có mà anh đơn phương em thì có!
Là nói dối thôi, nói đùa để mình vui mà mình lại vui thật! Uhm! Chút chút thôi để mình ko nghĩ tc của mình một phía....làm gì có tình cảm nào nhanh thế, lại chưa biết gì về nhau...chỉ là những câu chuyện kể... “thời buổi nào rồi mà còn mơ mộng....
- “Chị Bông! Chị đừng có tin mấy thằng vớ vẩn trên mạng đấy nhé! Người thật việc thật đôi khi còn không kiểm chứng đc, huống chi...”(bé Hùng)
- Uhm! Chị biết mà! Chỉ là nói chuyện thôi em à! Chị còn không định gặp nữa, chị nhẹ dạ nhưng cũng khó lừa lắm em...
- Thì em chỉ nói vậy thôi, chị lưu tâm một chút! Dạo này chị ôm máy tính hoài đó nha, không chịu đi chơi với mọi người nữa....
- “Cô Bông à! Bắp thấy Bông có vấn đề rồi! Bông làm sao mà thay đổi nhanh như vậy hả?” Đừng nên tin bậy bạ đó nha!
- Uhm! Bông biết mà! Bông sẽ dừng lại đúng lúc, Bắp đừng lo.
- Cô Bông! Em làm sao mà...cẩn thận nha coi chừng....(anh Thạnh)
- Dạ em biết rồi! Tốt!
- Cô Bông! Dạo này gặp cô khó quá nhỉ? Làm gì mà mất hút trên đó thế? (Tuấn Anhh)
- Uhm! Sao! Thế ko nhờ đc ai tốt bụng như tôi, ủi đồ giùm chứ gì?
- ....
- Cô Bông, thay đồ đi bệt với nhà mình nào!
- Lười quá! Thôi mọi người đi đi
- Chị quăng ngay con Heo của chị đi nhé! Em nói thật đó, chỉ là chát nói chuyện thôi nhưng có một ngày biến mất thì chị thấy hụt hẫng lắm đó....
- Uhm!
- Từ mai nhé! Thử một tuần không gặp nữa, chị sẽ bình thường thôi, để lún sâu quá là khổ chị....
- Uhm....
- Hóa ra có nhiều người lo lắng cho mình quá! Vui và thấy mình may mắn khi sống trong tập thể Blue House
-.....
- Anh có tin nhắn kìa!
Uhm! Có cô bé rủ anh đi VT chơi hai ngày cuối tuần, em có cho anh đi ko nè?
- Hừ! Bộ em ko cho anh đi thì anh ở nhà chắc?
- Uhm! Em ko cho đi thì anh ở nhà
- Anh có thích cô ấy ko?
- Cô bé ấy là bạn anh tới cả 5 năm rồi, thế có đồng ý k để anh biết đường nhắn tin lại nè?
- Nếu là anh thì sao? Anh mà là em anh có đồng ý không?
- Đương nhiên là không rồi!
- Hả! Trời! Anh đúng là...anh tự giải quyết một mình đi, đừng hỏi em. Em ko đồng ý thì anh ko vui, em đồng ý thì em lại không vui...anh thử nghĩ xem, cuối tuần em ở nhà trong khi biết rõ anh đang vui vẻ đi dạo, ngắm biển với một cô nào đó, làm sao em vui đc...
- Anh từ chối rồi, anh biết là em ko vui nên anh sẽ ko đi đâu...
- Thật hả?
- Em đó! Tự tin lên chứ! Vui vẻ nữa, như vậy mới hấp dẫn tụi con trai em ạ!
- “Trong cái đám đó có anh ko nhỉ?”. Ko biết, chỉ nghĩ vậy mà ko nói...
Cứ như yêu nhau thật vậy, ko những yêu mà còn nghe có vẻ thắm thiết nữa...câu cuối là lời nói dối ngọt ngào, mình cảm thấy vui, có chút cảm động nữa....
-.....
Ngày thứ n...
Anh có hình rùi nè!
- Hic! Vậy hả? Gửi cho em coi nào, chiêm ngưỡng vẻ đẹp trai của anh nữa chứ?
- Uhm! Anh đố em biết anh là ai trong số đó
- Anh đứng cạnh người lớn con đó phải ko?
- Uhm! Đúng rồi
- Hi! Trông già nhỉ, trời 1m82 của tôi đây sao?
- Anh đùa em thôi, tại em cao có chút xíu nên anh trêu em đó mà
- Hừm!!!!làm em tưởng anh cao lắm
- Người bên cạnh giống anh quá nhỉ? Đẹp trai nữa
- Uhm! Em trai anh mà, em thích ko anh giới thiệu cho
- Cũng đc đấy, thế em anh chưa có người yêu à
- Chưa
- Vậy thôi, em ko thích đâu
- Thế em thích người thế nào? “mất dạy” như anh anh đó hả?
- Maybe
- Em cho anh coi hình này nè!
- Uhm! Em gửi đi
- Xinh ko
-
- Anh thích ko?
- Uhm
- Em giới thiệu cho anh nhé
- Ok
- Em đùa thôi, “khè” anh chút cho anh "thèm" chơi thôi, người ta có Đại gia rước mất rồi
- Anh biết mà! Em chẳng tốt lành gì hết! “Khè” anh nữa, làm như trong đời anh chưa bao giờ có người đẹp vậy?
- Em gửi hình ăn chơi của phòng em cho anh coi đi
- Uhm
- Im lặng...
- Sao anh ko nói gì! Bộ sốc lắm hả? Hay anh thất vọng à? Hì! Thực ra bạn em nói em dễ thương lắm đóa!
- Em lại suy nghĩ vớ vẩn rồi đấy! Làm như anh chưa thấy hình em bao giờ.
- “ Thế sao tự nhiên anh lại im lặng...”(ai mà biết được có phải anh đang cố lấy lại để em khỏi buồn..)
- Anh mệt quá rồi! Cả ngày ngoài đường, khói bụi, nắng, mệt lắm em à!
- Uhm! Vậy anh đi ngủ đi...
- Từ giờ em đừng có giời thiệu cho anh cô này cô kia nữa, anh k thích đâu, có em là đc rồi. (câu này xạo chắc luôn nè!).
- Sao anh ko đi ngủ đi
- Nhưng mà em có sao ko nè! Anh sợ em lại suy nghĩ linh tinh rồi buồn nữa....
- “Sao anh biết!”, mình tự hỏi như thế.

Lại thêm lời nói dối nữa... vẫn vui, vẫn cảm động, thêm một chút ấm áp vì anh thấy cái con bé chênh vênh trong mình.... lâu rồi mình mới thấy ấm áp như thế...
Và đây là nội dung trong buổi tối xuất hiện đầu chuyện kể:
- Hi! Anh có nhà không? On đi, em mún nc chút
- Đợi anh chút
- ....
- Anh bệnh rồi! Ngẹt mũi, khó chịu quá!
- Tội anh quá!
- Mới đó mà bệnh nhanh vậy?
- Anh nói rồi mà! Anh hay bệnh lắm!
- Anh uống thuốc chưa?
- Chưa
- Thuốc gì
- Thì thuốc cảm thông thường thôi
- Em mới có hình nè! Có tấm này dễ thương lắm nha!
- Sao em có vẻ quan trọng chuyện đó nhỉ, chỉ tấm hình nào đẹp em mới tự tin khoe với anh hay sao ấy
- Em...ai nói, tấm nào em cũng khoe hết đó!...
- Thôi anh đi ngủ đi, ko mệt.
- Uhm! Vậy anh đi ngủ đây, bye em nha!
- ....
Hừm! Biết là có nhiều người lo cho anh, nhiều người chăm sóc anh, em ko làm đc gì ngoài việc nhắc anh uống thuốc cả, nghe anh nói mai đi nữa mà thương anh quá đỗi! Em thế này rồi má vẫn đủ sức “thương vay” một người xa lạ....có một điều mà anh ko biết, có anh dù chỉ là cái dựa vai tinh thần nhưng trong lúc mà bạn bè thân thiết em cũng ko muốn gặp thế này, anh cũng làm em vui và thấy ấm áp...ko biết khi nào gặp....ko chắc có gặp anh ko? Nhưng mà anh “tán” đổ em rồi đấy...nghe cứ như phim...chắc anh ko chìa tay ra cho em nắm lấy...biết trước kết thúc sẽ như vậy nhưng em vẫn muốn một lần trong đời, cố gắng lằm tất cả, cố gắng nói những điều mình nghĩ, hành động không theo lý trí....để có lỡ mất anh em cũng ko phải hối tiếc...

Có ai biết chắc đc anh liệu có phải chỉ là một ngôi sao khác! Sao Chổi chỉ xuất hiện theo chu kỳ là 74 năm một lần thôi, có nên hy vọng là anh ko phải....

Đã đến lúc em...buông tay

Cuối tháng Ba rồi, biết hắn tròn 5 tháng, kết thúc rồi bắt đầu lại 3 lần, lần nào cũng nghĩ là thực, lần nào cũng định buông tay đến phút cuối hắn nắm lại...lần này thì không thật sự, quay lưng lạnh lùng đầu ko ngó lại nữa rồi...cái hẹn “khi nào ổn định anh sẽ liên lạc với em” sao mà xa vời quá! 


Tự nói với mình là không nghĩ, ko buồn không nhớ, cứ để cho đầu óc trống ko vô cảm. Vậy mà hắn là người đầu tiên nghĩ đến mỗi khi thức giấc, vẫn là những băn khoăn trước khi chìm vào giấc ngủ dài...vẫn muốn kể những chuyện lặt vặt, những cảm xúc xảy ra quanh mình. Lẩn thẩn thật rồi H ạ, cứ như anh chàng “tôi” trong “một mình” của Nguyễn Nhật Ánh, cười gượng với cả lọ hoa để trên bàn...

Chẳng biết làm sao...nhớ lắm dù gặp nhau ko nhiều, dù chỉ là những câu chuyện vô thưởng vô phạt, những cử chỉ cùng nét mặt “nham nhở” rất đáng yêu...hai đứa lóp ngóp lội quanh hồ, nắng cháy rát, cái lều tạm cứ dựng rồi sập vì gió...nắng, gió, bụi... không gian bát ngát của những vạt rừng cao su, thương lắm dù tất cả những khó khăn mình chỉ biết qua những câu chuyện kể, mình tin và cứ ước đc san sẻ, đc bên cạnh hắn trong những lúc cô đơn như thế...

Cố làm quen, chỉ để quen, chỉ để bạn bè cho qua mau những tháng ngày tẻ nhạt...cuối cùng lại nhớ, mong hắn nhiều, để liều mình đi với hắn về tận Đồng Nai dù cho bao nhiêu người cản, dù trong lòng cũng lo sợ, cũng lấn cấn nhiều lắm... Đi chơi về rồi, vui nhiều, nhấm nháp niềm vui ấy. Tự nhiên thấy mình khang khác, vui vẻ, yêu đời, may quá! Vẫn còn cảm xúc, vẫn muốn san sẻ, yêu thương, cố gắng vì một ai đó ngoài động lực gia đình, cứ nghĩ từ giờ sẽ có người đồng hành với mình, cố gắng với mình, thấy nhẹ nhàng ấm áp khi nghĩ về nhau, vậy mới biết mình vẫn còn cảm xúc vẫn còn nghĩ tới người khác bằng tất cả tc, tất cả trân trọng...

Gần hai năm trời âm thầm lặng lẽ vui buồn với những trang nhật ký, mở lòng ra, vui sướng ngỡ gặp nắng ban mai ấm áp rồi lại ngỡ ngàng vì ko phải, khi đó có mây che nên nắng trở nên dịu dàng, mây tan đi rồi mới thấy bỏng rát đến tận tim...tạm biệt nhé! Sao Chổi, nhờ có anh em biết, mình vẫn còn có thể biết nhớ, biết thương, hồi hộp đợi chờ, để biết mình vẫn còn nhói đau thêm lần nữa....cái vệt sáng dài anh để lại sẽ mờ dần rồi tắt lịm thôi... “không cái gì tự nhiên mà có...”. Phải vậy ko anh?

Tự kê đơn thuốc cho mình vĩ tưởng mình “say nắng”. Giờ thì sắp xếp lại mọi thứ gọn gàng bỏ vào trong ngăn tủ nhỏ của ký ức, khóa chặt lại rồi ném cái chìa khóa xuống sông. Sẽ chẳng sao cả. Một đứa con gái giàu nghị lực, luôn biết tạo niềm vui cho mình sẽ chỉ dành lại những khoảng lặng cần thiết thôi...

Nhật Ký Bluehouse

Present is a present. Đúng như vậy, cho đến hôm nay những ký ức về Hc đã nhạt nhòa lắm rồi! Hiện tại sẽ là quá khứ của ngày mai. Cứ thế này cuộc sống vuột mất khỏi tầm tay, chỉ còn ký ức tiếc nuối, cả cuộc đời là một chuỗi những tiếc nuối thì chẳng có gì đáng buồn hơn thế!

Lâu rồi mới viết! Không có gì mới, ko có gì đáng nói cả. Sắp thành một khối thịt ù lì mất rồi!!!đôi khi thấy cô đơn thật! Một cô gái đang xuân sắc lại chẳng có ai để hẹn hò, cũng hơi thiếu vị gì đó...như thế vẫn vui, thanh thản bình lặng. Tha hồ tâm trí để mà nghĩ tới mẹ, nghĩ tới em, nghĩ tới vô số những điều thú vị mình đọc được học đc từ báo chí, từ những bài mới khi học anh văn...thời gian là của mình mà!

Ôi trời! Blue House! Cái mái nhà mình gắn bó đc gần một năm, bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu chuyện xảy ra, tình cảm của mình với từng thành viên có mức độ sắc thái khác nhau nhưng chưa khi nào hết yêu cái nhà gồm những con người đáng yêu thế này...đôi khi tưởng như biết rõ, nhìn rõ từng nét tính cách song đến khi có những chuyện xảy ra mới tá hỏa “ơ!!!nhầm!!!”. Có một anh chàng, tốt tính, hát hay đàn giỏi, hay quan tâm lo lắng những ngóc ngách mà chẳng ai ngó tới. Đùng một cái “fell in love with a member of this house” rồi out khỏi nhà, lúc đó mới thấy một khoảng trống mà anh chàng “cùi mía” này để lại thật lớn...bữa cơm chung không khí hơi trùng xuống, ko còn những buổi đàn hát chung nhau vì nhạc công duy nhất đi mất rồi, nhiều khi ko ai hát anh nhưng anh chàng ẫn ôm cây ghi ta "độc tấu", vắng tiếng đàn tụ nhiên cũng hơi lạ lẫm...bây giờ lâu lâu ghé lại nhà lại thấy đáng yêu, cái vẻ “cùi mía” bay đâu mất...chính mình cũng thấy lạ. Một cô nàng khác tính khí thất thường: đỏng đảnh kiêu căng coi mình là trung tâm của vũ trụ, có lúc yếu đuổi mỏng manh như hoa phù dung cuối ngày, lúc lí lắc đáng yêu như tụi trẻ con mới lớn, coi nhẹ những quan tâm đời thường quá mức, vuột khỏi tay rồi lại tiếc nuối day dứt khôn nguôi. Thoáng khóc nức nở, rồi tươi tắn trở lại. Thời gian qua dần cũng một con nguời mà làm mình có đủ hỉ, nộ, ái,ố theo những đợt sóng xúc cảm đó của cô nàng..., lại chợt nghĩ ra một "châm ngôn" (è..è...è...m hèm!!!): bản lĩnh hơn người đôi khi đâu phải chỉ là kiếm nhiều tiền, trang bị đủ những thứ tối tân phục vụ chính mình...mà còn là khả năg làm cho người khác, nghiêng lên đổ xuống theo cảm nhận của mình (quy luật lây lan trong tình cảm đó mà!!!) ngẫm lại chỉ biết lắc đầu "cô này đúng là giỏi". Những người còn lại cũng ít biến động hơn...ko có nhiều bất ngờ nhưng nhìn chung là tốt. Mười hai con người dày công gầy dựng những thương hiệu ko thể trộn lẫn:

Thứ nhất : nhà mình “nữ quyền”. Ai cũng nói thế (mấy anh nam đó mà!)....cũng đúng vì mỗi khi nhà có khách là các anh nam tất bật, bận bịu chuẩn bị cho bữa ăn. Các vị khách mời ngạc nhiên (phần nhiều là người lớn), người thân những cô cậu trong nhà, (sao con trai mà nấu cơm rửa chén vậy cà!!!), có cô gái nào mà là khách mới chắc có một chút thầm ghen tỵ (cái này ko chắc). Nữ chủ nhân thì khỏi nói hãnh diện biết bao nhiêu dù cô nào cũng khoác cái vẻ mặt “bình thường thôi”!!!!. Chắc ko anh nào ấm ức, chỉ là cho các cô nữ tự hào một chút thôi, "chuyện thường ngày" mà. Người đàn ông chân chính của xã hội hiện đại thì phải thế chứ...để mang tiếng "gia trưởng bảo thủ" thì mượn Đôremon "cỗ máy thời gian" mà về quá khứ!!!ặc!!!

Thứ hai: Thương hiệu “chằn lửa” mình giành ngôi vị quán quân. Chẳng vẻ vang gì hết, cái gì cũng có giá trị của nó, mà giá trị của danh vị đáng quý này “ê sắc ế” dài dài ! hic!

Còn nhiều những thứ khác nữa, cả nhà đi bán hoa, cả nhà đi chơi Noel, ăn tết Dương lịch, những sinh nhật đầy ắp tiếng cười ai cũng nói những chuyện xảy ra nếu ngồi viết cũng thành cuốn tiểu thuyết sinh động hấp dẫn, xếp hạng vào những cuốn thuộc hàng “best seller”.
Gần đây có thêm hai thành viên mới, một boy, một girl, (vô tình nhan sắc khá phù hợp với đội hình chunng ^-^!) Hòa nhập tốt, everything is ok. Trước mắt như vậy, còn sau này chưa biết, sống lâu dần góc nhìn, cảm quan sẽ chính xác hơn...bây giờ thì no tabble.

Nhiều khi nghĩ chán chẳng mấy ai đáng tin, chẳng đáng sống chân tình cho ra kiếp người nữa, chợt thấy vẫn vui vì tìm thấy điều đó trong những con người này...muốn viết một bài cho ra hồn nhưng cứ đứt đoạn, chẳng khi nào tròn trịa đủ để viết một tản văn ngắn ngắn. Cố gắng lên vậy! Cố gắng giữ lấy, tạo ra những hồi ức tốt đẹp để sau này ngó lại. Còn về phần mình cố gắng nhiều đấu tranh chống lại con vi rút lười găm trong mình bao nhiêu năm nay, lấn át cả sự sống, lôi mình xuống đáy vực sâu chẳng thể nào lên đc..

Khoảng lặng...

Em hồi đó, lý lắc, vẫn có nhiều chuyện để suy nghĩ song vẫn nhìn mọi thứ xanh tươi mát mẻ…em thường hay nghĩ tới anh vui, ấm áp, cười thật nhiều…
           
Em bây giờ bớt cảm tính, biết việc nào quan trọng, cần thiết trong thời điểm hiện tại, bớt nghĩ linh tinh, nghĩ đến anh như là một kỷ niệm vì anh đã có điểm dừng, có mái ấm riêng để ko thấy cô đơn nữa…em vẫn nghĩ nhưng biết điều chỉnh cảm xúc của mình, cứng cáp hơn

Sau vấp ngã công việc chính thức đầu tiên em ngộ ra nhiều điều, nghi hoặc vào những thứ mà trong suy nghĩ nó đã thành chân lý, mặc nhiên phải vậy, giả tỷ như hãy luôn chân thành trong mọi nơi mọi lúc, mình sẽ có quả ngọt, hay đơn giản chỉ là lòng tin vào bản chất tốt đẹp ẩn sâu trong mỗi con người….em ở nhà dài dài, mỗi ngày trôi qua cứ như cả mấy tháng, lo lắng căng thẳng, nặng nề lê lết, trong mơ thấy mình té ngã, lúc xuống sông, khi xuống hẻm núi, giật mình tỉnh giấc giữa đêm toát mồ hôi, ko ngủ lại đc, đã có lúc muốn buông bỏ mọi thứ, chạy ra cầu Sài Gòn với ý định gieo mình xuống cho xong, ra tới nơi, gió mát, người xe qua lại…có mấy đứa trẻ con thả diều ở bãi cỏ gần đó…chậc lưỡi, chép miệng…”thôi…đi về…”.

Sửa lại cái CV, (có nhóc Hùng giúp mà, nhân vật sáng giá đứng hàng top trong các kỹ năng) đơn xin việc, apply hồ sơ và đi Phỏng vấn, em tới Câu lạc bộ AV để biết mình vẫn đang sống…Alo cho con bạn từ hồi ký túc xá… “tui biết bà đang khó, nhưng một lần cứu vớt đời tôi nhé!!!”. Em vẫn đi dạy buổi tối (thằng nhóc năm nay qua lớp 3, em dạy Tiếng Anh cho nó), dạy trẻ con vui hơn, kiến thức không nhiều và có quyền nạt nộ những khi nó bướng bỉnh (hic!).

Mẹ gọi điện vào nói chuyện với cả nhà luôn, cố nén tiếng thở dài để lí lắc đáng yêu, để ba mẹ thấy con gái may mắn giỏi giang và sống tốt, hết pin điện thoại, cắm sạc nói tiếp. Thằng út đậu chuyên Anh nội trú, Con bé Giang nghỉ hè từ Tây Bắc về đỡ bao nhiêu việc cho mẹ, Trường chạy từ Đà Nẵng về đc mấy ngày. Nhung làm lễ tốt nghiệp đi dạy ở một trường tư thục có tiếng…. Bố tư vấn “tình yêu hôn nhân và gia đình” còn nói giới thiệu cho em cái anh con bác bạn hiện đang ở Bình Thạnh (ẹc!!!bộ em ế nặng lắm rồi sao!!! Thoáng giật mình, không nghĩ cái thân hình có một mét năm lại khoác trên mình những hai mươi bốn mùa xu hào bắp cải!!). Mẹ em nói tết về nhá! Cả hai chị em về hết. Ngập ngừng…”con ko hứa trước nha mẹ, con đang…”!!!Ô hay cái con này. Thế mày không nhớ nhà, nhớ mẹ hả…!Ơ!!!..... mẹ, con nhớ chứ, nhớ mà…tự nhiên thấy nghẹn, mẹ cho con nói chuyện với Giang đi, mẹ giữ sức khỏe nha mẹ!!!tối đó đi ngủ, mưa rào, se lạnh, chẳng có gì để ôm, nhớ đến cắt lòng…khóc…lâu quá rồi ko khóc vì nhớ nhà, dằn lòng ko đc, khẽ khàng quay sang bên cạnh "chôm chỉa" con chó bông của nhỏ bạn…hic

Em hồi đó cẩn trọng, rụt rè, nhút nhát, suy nghĩ thật lâu để quyết định làm bạn với ai đó, thích ai đó rồi yêu ai đó…một quy trình đầy đủ, chậm chạm theo nhịp thời gian tính bằng tháng, năm,…đến khi mọi thứ vỡ òa tan nát như mảnh vỡ thủy tinh găm từng mảnh nhỏ vào tim, em đau đớn từ từ gỡ những mảnh vụn đó cũng tính bằng năm tháng để lành lại, bớt nhức nhối, chấp nhận nó như một điều bình thường…

Em bây giờ dạn dĩ, dễ thích, cảm mến rồi…dễ quên, dễ cho qua những thứ bản thân nghĩ là không cần thiết. Vẫn day dứt khắc khoải khi tạm biệt một ai đó nhưng ko đc lâu, không tự nhủ rằng đóng của lòng vĩnh viễn, không vơ hết cả đám con trai trên đời lại xếp chung một giỏ “Bạc như vôi”. Nhưng khó để tin, khó để đặt trọng tâm vào tình cảm của bất kỳ ai. Hiểu đc rằng, thiên đường chỉ có trong những bộ phim lãng mạn…Nhạy hơn nhiều trong cảm nhận…anh chàng mới nhất cũng từ những feel đó. Khi bước vào nhà, thấy có gì đó ko gọi được tên, con người luôn ẩn chứa một nỗi sầu, cô đơn, lạnh lùng…đôi khi em cũng tự hỏi mình tại sao em lại lưu tâm nhiều thế… đi chung, nói chuyện, dạo chơi, hồn nhiên như em vốn thế, bỗng có một ngày, gọi được tên cảm giác đó. Nhìn thấy nỗi buồn sâu trong đáy mắt…sợ, thương, khắc khoải….sao trên đời lại có nhiều người cô đơn thế, ai cũng cố gắng đeo cho mình một cái mặt nạ mà những người xung quanh muốn nhìn thấy…mình em lạc lối trong ma trận cảm xúc chính mình ko tìm đc lối ra….loay hoay mãi…cuối cùng thì… may quá, đi xa rồi…để lại mình em với một cục nhớ, một mớ lộn xộn những tâm trạng kiểu như món chè đậu xanh bỏ thêm chút hành tiêu tỏi ớt, và vài lát…thịt bò (^-^)gặm mòn trong một tuần thì gần hết... cố gắng giữ mình chứ!!! Bình đã có bông, lạc lối sao biết đường về…

Em bây giờ vẫn trân quý những người bạn tốt mà cuộc đời hào phóng tặng cho em tại mọi thời điểm kể cả lúc em khó khăn nhất, nhưng tỉnh táo hơn để đặt đúng chỗ, để sau này biết trân trọng người nào. Em hiểu về nỗi cô đơn lành mạnh, thật tốt, cần thiết có khoảng không như thế để biết trân trọng những phút giây được yêu thương, dù với em nó dài vô tận triền miên như sóng.

Em bây giờ hay nghe Bảo Yến lúc nửa khuya, nhớ thuở bé Bố xoa dầu cho em mỗi khi bị mẹ đánh, em nhớ có một giao thừa cũng nghe Bảo Yến, nhớ đến quay quắt, ôm cái chăn mỏng và bốn bức tường thênh thang của phòng trọ nhỏ…gia đình luôn là cái gì vừa thân quen vừa khắc khoải, mỗi khi gặp chuyện nghĩ về thấy bình yên, tự hào, hãnh diện…lớn và đi xa nhiều nên cứ đau đáu nỗi niềm chẳng thể nào nguôi…

Em hay chợt nhớ về những khoảnh khắc đã qua, lúc này là đôi mắt sâu thẳm, mênh mang như mặt nước hồ chiều thu trong vắt, lặng tờ có thể nhìn tận đáy của người bạn vào tối đó, trước khi bạn đi, day dứt, xót xa, “có những điều em đang có tưởng giản đơn nhưng người khác luôn ao ước”. Bạn nói với em như thế!!! 

Hai mươi bốn tuổi, em có lớn quá không?, có già quá không? Sầu quá và hay suy nghĩ quá không???chính em cũng không biết…nhịp sống hối hả lo toan bề bộn. Những lúc lắng lại nghe rõ tiếng thở lòng mình là những khoảnh khắc em biết mình ĐANG SỐNG.