Thứ Hai, 16 tháng 4, 2012

Đã đến lúc em...buông tay

Cuối tháng Ba rồi, biết hắn tròn 5 tháng, kết thúc rồi bắt đầu lại 3 lần, lần nào cũng nghĩ là thực, lần nào cũng định buông tay đến phút cuối hắn nắm lại...lần này thì không thật sự, quay lưng lạnh lùng đầu ko ngó lại nữa rồi...cái hẹn “khi nào ổn định anh sẽ liên lạc với em” sao mà xa vời quá! 


Tự nói với mình là không nghĩ, ko buồn không nhớ, cứ để cho đầu óc trống ko vô cảm. Vậy mà hắn là người đầu tiên nghĩ đến mỗi khi thức giấc, vẫn là những băn khoăn trước khi chìm vào giấc ngủ dài...vẫn muốn kể những chuyện lặt vặt, những cảm xúc xảy ra quanh mình. Lẩn thẩn thật rồi H ạ, cứ như anh chàng “tôi” trong “một mình” của Nguyễn Nhật Ánh, cười gượng với cả lọ hoa để trên bàn...

Chẳng biết làm sao...nhớ lắm dù gặp nhau ko nhiều, dù chỉ là những câu chuyện vô thưởng vô phạt, những cử chỉ cùng nét mặt “nham nhở” rất đáng yêu...hai đứa lóp ngóp lội quanh hồ, nắng cháy rát, cái lều tạm cứ dựng rồi sập vì gió...nắng, gió, bụi... không gian bát ngát của những vạt rừng cao su, thương lắm dù tất cả những khó khăn mình chỉ biết qua những câu chuyện kể, mình tin và cứ ước đc san sẻ, đc bên cạnh hắn trong những lúc cô đơn như thế...

Cố làm quen, chỉ để quen, chỉ để bạn bè cho qua mau những tháng ngày tẻ nhạt...cuối cùng lại nhớ, mong hắn nhiều, để liều mình đi với hắn về tận Đồng Nai dù cho bao nhiêu người cản, dù trong lòng cũng lo sợ, cũng lấn cấn nhiều lắm... Đi chơi về rồi, vui nhiều, nhấm nháp niềm vui ấy. Tự nhiên thấy mình khang khác, vui vẻ, yêu đời, may quá! Vẫn còn cảm xúc, vẫn muốn san sẻ, yêu thương, cố gắng vì một ai đó ngoài động lực gia đình, cứ nghĩ từ giờ sẽ có người đồng hành với mình, cố gắng với mình, thấy nhẹ nhàng ấm áp khi nghĩ về nhau, vậy mới biết mình vẫn còn cảm xúc vẫn còn nghĩ tới người khác bằng tất cả tc, tất cả trân trọng...

Gần hai năm trời âm thầm lặng lẽ vui buồn với những trang nhật ký, mở lòng ra, vui sướng ngỡ gặp nắng ban mai ấm áp rồi lại ngỡ ngàng vì ko phải, khi đó có mây che nên nắng trở nên dịu dàng, mây tan đi rồi mới thấy bỏng rát đến tận tim...tạm biệt nhé! Sao Chổi, nhờ có anh em biết, mình vẫn còn có thể biết nhớ, biết thương, hồi hộp đợi chờ, để biết mình vẫn còn nhói đau thêm lần nữa....cái vệt sáng dài anh để lại sẽ mờ dần rồi tắt lịm thôi... “không cái gì tự nhiên mà có...”. Phải vậy ko anh?

Tự kê đơn thuốc cho mình vĩ tưởng mình “say nắng”. Giờ thì sắp xếp lại mọi thứ gọn gàng bỏ vào trong ngăn tủ nhỏ của ký ức, khóa chặt lại rồi ném cái chìa khóa xuống sông. Sẽ chẳng sao cả. Một đứa con gái giàu nghị lực, luôn biết tạo niềm vui cho mình sẽ chỉ dành lại những khoảng lặng cần thiết thôi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét